Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Tiễn thầy giúp xứ


                                                                   















những cái cớ để lười biếng


Những Cái Cớ Để Lười Biếng

 "Tôi nói cho các ngươi hay: phàm ai đã có thì sẽ được cho thêm; 
còn ai không có, thì ngay cái nó đang có cũng sẽ bị lấy đi". 
(Lc 19:26)

Ông chủ giao cho bảy người thợ cưa mỗi người phải cưa một khúc cây.

- Người thứ nhất nói : Khúc cây của tôi còn tươi quá, e lưỡi cưa sẽ mắc trong đó. Tôi chờ cho tới khi nó khô thì mới cưa. Thế là anh đi nghỉ.

- Người thứ hai : Lưỡi cưa của tôi cùn quá rồi. Tôi chờ ông chủ đổi cho tôi một lưỡi cưa sắc bén hơn rồi mới cưa. Và anh cũng đi nghỉ.


- Người thứ ba : Khúc cây này cong bên này cong bên kia. Tôi chờ ông chủ đổi cho tôi khúc khác thẳng hơn. Anh cũng đi nghỉ.

- Người thứ tư : Khúc cây của tôi quá cứng, cứng gấp hai lần loại cây thường. Tôi chờ có khúc khác mềm hơn. Anh cũng đi nghỉ.

- Người thứ năm : Hôm nay trời nóng quá. Đợi ngày nào mát trời hãy cưa. Và anh cũng nghỉ.

- Người thứ sáu : Hôm nay tôi nhức đầu. Đợi tới khi nào khỏi, tôi mới cưa. Và anh cũng nghỉ.

- Người thứ bảy cũng nhận một khúc cây còn tươi, nó cũng cong bên này cong bên kia, thịt cũng rất cứng, lưỡi cưa của anh cũng cùn, trời hôm đó cũng nóng và hôm đó anh cũng nhức đầu. Nhưng anh đi mài lưỡi cưa và bắt tay vào việc. Nhờ lưỡi cưa đã được mài sắc, khúc cây đã được cưa xong, do trời nóng và do làm việc, anh làm việc đổ mồ hôi ra và hết nhức đầu. Anh sung sướng vì hoàn thành công tác được giao.

Hôm sau anh xin ông chủ cho anh một khúc cây khác để cưa nữa. (A.R. Wells)St

Nhận và cho


Nhận Và Cho

cho va nhan, mo ra, khon ngoan
Một bàn tay nắm chặt không thể nhận được gì. Lời khôn ngoan này áp dụng cách sâu sắc cho những việc công ích của con người. Người không chia sẻ chính mình với hàng xóm chỉ nhận được rất ít thân hữu. Sự khép chặt đó cũng giam hãm những đứa trẻ, làm tiêu tan những mục đích cuối cùng của chúng.


Không phải ngẫu nhiên mà biểu tượng cực quyền của nhiều quốc gia là không thể bắt tay : bàn tay nắm chặt.

Để là một người gieo hạt, người gieo phải mở bàn tay của mình. Anh phải làm điều đó cách rõ ràng trước khi có thể thu hoạch, và tiến trình không dừng ở đó. Để có được hiểu biết hoặc khôn ngoan, anh phải mở trí ra. Nếu anh muốn đón nhận tình yêu, anh phải trao hiến nó- và để làm điều này, anh cần phải mở con tim ra.

Nhìn xung quanh, bạn sẽ thấy sự thật này chiếu dãi khắp nơi. Một bàn tay nắm chặt không thể đón nhận, vì không thứ gì có thể nhận vào được. Và nhất là nó chẳng có gì để cho.St

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Con Tin


Con Tin

Xin được bắt đầu chia sẻ với câu truyện vui sau đây về người không tin có Thiên Chúa.
Một hôm, đang khi đi dạo trên sườn núi, anh bị trượt chân rơi xuống vực thẳm. Nhưng cũng may cho anh lúc đó, vì khi đang rơi anh vớ được một nhánh cây và cố gắng bám vào.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi vì bị treo lủng lẳng, cành cây sắp gãy vì sức nặng hơn 70 Kg của anh. Một ý tưởng loé lên trong đầu, anh mở miệng gọi lớn:
- Chúa ơi, xin mau cứu con!
Sự im lặng làm cho anh gọi lớn hơn nữa:
- Chúa ơi, xin mau cứu con! Nếu Chúa hiện hữu thì xin hãy cứu con, con xin hứa với Chúa là con sẽ tin Chúa và sẽ dạy cho kẻ khác tin Chúa nữa.
Nhưng im lặng vẫn là im lặng. Nhìn thấy cành cây sắp lìa thân, anh vội vàng cầu nguyện khẩn thiết hơn nữa:
- Lạy Chúa, xin mau cứu con, con tin có Chúa rồi đó, hãy mau cứu con đi!
Và lúc đó dường như anh nghe có tiếng thì thầm trả lời bên tai:
- Ðó chỉ là lời tuyên bố suông của kẻ gặp khốn cùng muốn tránh đi sự khó mà thôi.
Anh vội trả lời:
- Không đâu, không đâu, không phải như vậy đâu, con tin có Chúa rồi mà. Chúa thấy không, con đã nghe được tiếng Chúa rồi, con tin Chúa đây, Chúa không thấy sao, cứu con mau đi!
Tiếng Chúa lại rót vào tai anh:
- Ðược rồi Ta sẽ cứu con, bây giờ con hãy buông cành cây ra đi.
Nghe đến đây anh cãi lại ngay:
- Buông cành cây này à! Con đâu có khùng làm như vậy được, Chúa tưởng có thể gạt con dễ dàng như vậy sao? Buông cành cây này ra con rơi xuống vực thẳm chết mất.
Người không tin đó có thể là mỗi người chúng ta, một đức tin vụ lợi không còn là đức tin nữa mà chỉ là sự vụ lợi, một lạm dụng mà thôi. Trong đoạn Phúc Âm của thánh sử Marcô nơi (x. Mc 6,1-6), cho chúng ta thấy Chúa Giêsu khi trở về quê hương Nazareth của mình, Chúa đã gặp thấy những con người vụ lợi, muốn lạm dụng quyền năng của Chúa hơn là tin nhận Ngài. Chúa đến giữa dân Ngài nhưng dân Ngài không chấp nhận, bị đóng khung trong cái nhìn hẹp hòi tầm thường của mình về Chúa Giêsu: "Ông này là một người thợ mộc nghèo sống giữa chúng ta bao nhiêu năm qua mà làm sao có được khôn ngoan, có được quyền năng như vậy?"
Những người đồng hương Nazareth của Chúa Giêsu đã từ chối Ngài. Còn chúng ta hôm nay, nếu chỉ nghĩ đến lợi lộc của mình và sử dụng Chúa như là phương tiện để hưởng lợi, thì dù có nói một ngàn lần "con tin, con tin" thì đó cũng chỉ là những lời ngoài môi miệng mà thôi.
Lạy Chúa, xin giúp con tin nhận Chúa thực sự và giúp con lớn lên mỗi ngày trong đức tin này, xin cho con được tin Chúa và hành động phó thác tin tưởng vào Chúa. Amen.

CÁI THẤY CỦA CHÚNG TA


Nếu mắt của bạn nhìn đảo theo sự chuyển động của dấu chấm màu hồng luân phiên, các dấu chấm sẽ vẫn chỉ có một màu, màu hồng.


Tuy nhiên nếu bạn nhìn chằm chằm vào "+" màu đen trong trung tâm, các dấu chấm chuyển động quay sang màu xanh lá cây.

Bây giờ, tập trung vào "+" màu đen ở trung tâm của hình ảnh. Sau một thời gian ngắn, tất cả các dấu chấm màu hồng sẽ từ từ biến mất, và bạn sẽ chỉ nhìn thấy chỉ là một dấu chấm màu xanh lá cây duy nhất quay.

Thật ngạc nhiên là bộ não của chúng ta hoạt động như thế nào. Có thực sự là không có dấu chấm màu xanh lá cây, và màu hồng thực sự không biến mất. Điều này chứng minh rằng, chúng ta không bao giờ nhìn thấy được những gì mà chúng ta cứ nghĩ rằng chúng ta nhìn thấy. Nếu không có người nói ra điều đó và chỉ dẫn cho chúng ta điều đó.

Nếu chúng ta chịu DỪNG LẠI chúng ta sẽ thấy được tất cả. Nhưng nếu chúng ta cứ mãi mê lao theo, nhìn theo, chạy theo những chấm màu hồng đó thì chúng ta sẽ không thấy được những chấm xanh đang ẩn mình trong đó.St

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Tội lỗi con người


Lý do khiến con người làm nô lệ cho tội lỗi và tật xấu chính là vì con người đã từ chối Đấng đã đến chịu chết để chuộc tội và cứu rỗi họ...

Một vị linh mục đi cùng với một anh thợ hớt tóc vô thần vào khu ổ chuột của thành phố. Anh thợ hớt tóc nói với vị linh mục : “Cha có biết tại sao tôi không tin vào tình yêu Thiên Chúa không ? Nếu quả thật Chúa tử tế như cha thường nói, hẳn Ngài chẳng để cho cảnh nghèo đói, bệnh tật và bẩn thỉu lan tràn như thế này. Sao Chúa lại để bọn vô công rỗi nghề khốn khổ kia phải vướng vào nạn nghiện hút xì-ke hay nhiễm phải lối sống trụy lạc, buông thả. Chúa vẫn để cho những điều ấy xảy ra thì làm sao tôi tin vào Chúa được cơ chứ ?”
Vị linh mục lặng thinh chẳng nói gì... 

Mãi cho tới lúc họ gặp một gã đàn ông dơ bẩn đang đi đến. Mớ tóc rối bù bê bết trên cổ gã, còn đám râu ria lổm chổm thì cứ tha hồ đâm ra tua tủa trên mặt gã. Bấy giờ vị linh mục mới lên tiếng: “Này anh bạn, có tính làm một anh thợ hớt tóc yêu nghề hay anh sẽ bỏ mặc cái gã bầy hầy kia trong lối sống chẳng hề biết đến hớt tóc cạo râu là gì ?”

Anh thợ hớt tóc giận dữ đáp: “Tại sao cha lại trách tôi về tác phong của hắn. Tôi xúi hắn sống dơ dáy như vậy hồi nào ? Tôi dư sức biến hắn thành một người đàn ông lịch sự, bảnh trai. Nhưng ít ra hắn phải biết nhờ tôi và sẵn lòng leo lên ghế thì tôi mới giúp hắn được chứ !”

Bằng cái nhìn thấu hiểu, vị linh mục đáp: “Vì thế, anh cũng đừng nên trách Thiên Chúa vì đã để mặc con người tiếp tục sống trong tội lỗi. Ngài vẫn luôn kiên trì mời gọi chúng ta đến cùng Ngài để được cứu rỗi. Lý do khiến con người làm nô lệ cho tội lỗi và tật xấu chính là vì con người đã từ chối Đấng đã đến chịu chết để chuộc tội và cứu rỗi họ”. Nghe đến đây, anh thợ hớt tóc mới vỡ lẽ. Còn bạn thì sao?
<St>

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Dành cho những ai đang tuyệt vọng


Cho Những Ai Đang "Tuyệt Vọng"...

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.


Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?” trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không được như mọi người?” trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có được hạnh phúc?” trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?” trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?” trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?” trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.

Cuộc đời là 1 dấu hỏi lớn .... có khi đi cả cuộc đời chúng ta vẫn chưa tìm ra câu trả lời ... , cô đơn chán nản , cũng chỉ là 1 dấu phẩy . Bởi mỗi câu của cuộc đời đều có 1 dấu phẩy, dấu phẩy không phải là để kết thúc mà là để bắt đầu cho 1 ý khác tốt đẹp hơn ....Vậy thì tôi ơi đừng tuyệt vọng , đừng buồn rầu và đừng chán nản .... hãy để cuộc đời là 1 cốc nước ... và mọi buồn đau là 1 chút muối làm cho cốc nước ấy thêm mặn mà.
                                                                                         <st>